Clock-Time

Niềm tin

Một chiều trên đường đi về, đang dừng đèn đỏ chợt thấy một cụ già mặc bộ đồ hơi nhàu nát chống gậy đến: “Chú ơi!” ...
Một chiều trên đường đi về, đang dừng đèn đỏ chợt thấy một cụ già mặc bộ đồ hơi nhàu nát chống gậy đến: “Chú ơi!” “Dạ, tôi không có tiền đâu”, mình lí nhí đáp. “Cho tôi hỏi mấy giờ rồi?” “Dạ, 5 giờ 30 rồi”. Nói xong cũng là lúc đèn xanh báo, mình phóng xe đi thật nhanh như người mất hồn, có lẽ mình sợ. Sợ vì nhận ra bản thân mình cũng tệ, mình sống đa nghi và đề phòng thái quá.
 
Dường như hầu hết mọi người đều sống và trở nên cảnh giác quá nhiều, khi họ không thể đặt niềm tin để bấu víu vào bất cứ ai, bất cứ thứ gì tồn tại xung quanh mình. Cuộc sống có quá nhiều điều mình phải học, nhưng càng học mình càng nhận ra rằng để thích nghi tốt thì con người ta phải không được thật thà quá, không được tin người quá. Nhiều lúc mình muốn sống chậm lại, để tin một ai đó nhưng rồi cuối cùng họ lại làm mình tổn thương. Chân thành với họ lúc này nhưng biết đâu ngày mai, ngày kia những lời thổ lộ chân thành đó lại trở thành lưỡi dao quay ngược vào mình.
 
Hóa ra, chọn lựa tin tưởng một ai đó lại là một việc khó khăn đến thế. Có lẽ bởi cảm giác nghi kỵ vốn đóng rễ trong lòng từ rất lâu, nên sinh ra cảnh giác thật nhiều. Lúc nào cũng tự đương đầu một mình, tự chống đỡ một mình, đến khi mệt mỏi, muốn tìm chỗ dựa cũng không thể toàn tâm toàn ý mà tin tưởng, dựa vào mà không một gợn lăn tăn lo lắng.
 
Khi con người ta luôn luôn ở vào trong trạng thái thiếu cảm giác an toàn, họ phải luyện tập cho mình chỉ được tin tưởng vào bản thân. Sợ hãi cho rằng chỉ cần bị phản bội một lần nữa thôi, có thể sẽ bị suy sụp, sẽ bị đổ gục, chứ không cứng cỏi đứng dậy được mạnh mẽ như bây giờ được nữa. Vẫn biết nhiều chuyện chỉ có thể nhắm mắt đưa chân, nhưng không tài nào bước nổi. Thà từ bỏ một lần cơ hội, còn hơn phải do dự, bất an.
 
Có ai đó đã từng nói, niềm tin là thứ xa xỉ nhất trên đời, nhưng để có được nó lại không khó, chỉ cần đủ chân thành. Tôi thì lại không nghĩ như vậy. Niềm tin là cả một quá trình thấu hiểu, chia sẻ, cảm thông  rồi thành thật qua lại lẫn nhau, từ đó mới sinh ra. Ta không thể tùy tiện tin tưởng bất cứ ai, càng không thể bỗng dưng nhìn thấy một người để sau đó đặt toàn bộ niềm tin vào họ.
 
Niềm tin làm sao có được, khi mà ngày ngày con người ta vẫn giả dối với nhau, đeo biết bao nhiêu lớp mặt nạ rồi cười cười nói nói, thậm chí chỉ cần quay đi là ngay lập tức chuyển một khuôn mặt khác, với một lớp mặt nạ khác.
 
Niềm tin làm sao có được, khi mà người ta vốn đã quá quen với việc lừa dối nhau, chỉ cần hở ra là biện bạch, chỉ cần sẩy một chân là trí trá. Chẳng cần nghĩ tới cảm nhận của người khác, chỉ chăm chăm giữ lại lợi ích của bản thân.
 
Niềm tin làm sao có được, khi mà người ta sau những lần vạch trần, thất vọng, trông thấy sự thật quá phũ phàng mà thành ra cảnh giác, nghi ngờ hoặc chẳng còn dũng khí để tin bất cứ ai.
 
Niềm tin làm sao mà có được, khi người ta có sống thật với nhau đâu?
 
Khi không có niềm tin thì cảm giác chơ vơ giữa dòng người rộng lớn đủ để hóa thành sự đơn độc giết chết mọi thứ cảm giác khác. Ngay cả bên cạnh có thật nhiều người mà không thể có một người để gửi gắm niềm tin nương tựa, chỉ biết ngoảnh mặt đi, tự vỗ về để mong tâm trạng chóng vánh mau qua.
 
Vậy thì, muốn đừng cô độc, hãy biết tin tưởng. Và trước khi biết tin tưởng, cần học cách làm người khác tin tưởng. Để chỉ cần có niềm tin bên cạnh là không còn cảm giác đơn độc.
 
 Bác sĩ Lê Trung Ngân

Nguồn: http://daminhtamhiep.net