Clock-Time

BẠN CÓ XỨNG ĐÁNG ĐỂ CHÚA TRẢ “MỘT QUAN TIỀN”? - Suy Niệm Lời Chúa | Chúa Nhật Tuần XXV Mùa Thường Niên Năm A | Mt 20:1-16a | Lm Cao Nhất Huy

Thiên Chúa đã dùng ông Môsê cứu dân Israel khỏi nô lệ Ai Cập và thành lập nên một dân riêng của Ngài (Xh 3: 1-10). Kể từ đó, dân tộc Israel luôn nghĩ họ là dân riêng của Chúa và chỉ mình họ được cứu độ. Tuy nhiên, đối với Thiên Chúa thì không phải như vậy. Tiên tri Isaia cho biết: Thiên Chúa không chỉ dành ơn cứu độ cho dân riêng của Ngài là Israel mà còn muốn mở rộng dân này cho những ai thừa nhận Ngài là Đức Chúa chân thật và duy nhất, mà hiến thân phục vụ Ngài, vì “Nhà Ta là nhà cầu nguyện của muôn dân” (Is 56: 7)... 

Suy Niệm Lời Chúa
Chúa Nhật Tuần XXV Mùa Thường Niên Năm A
hiệp thông loan báo tin mừng

Tin Mừng: Mt 20: 1-16a

Phải chăng vì thấy tôi tốt bụng, mà bạn đâm ra ghen tức?

Tin Mừng Chúa Giê-su Ki-tô theo thánh Mát-thêu.

Khi ấy, Đức Giê-su kể cho các môn đệ nghe dụ ngôn này: “Nước Trời giống như chuyện chủ nhà kia, vừa tảng sáng đã ra mướn thợ vào làm việc trong vườn nho của mình. Sau khi đã thoả thuận với thợ là mỗi ngày một quan tiền, ông sai họ vào vườn nho làm việc. Khoảng giờ thứ ba, ông trở ra, thấy có những người khác ở không, đang đứng ngoài chợ. Ông cũng bảo họ: ‘Cả các anh nữa, hãy đi vào vườn nho, tôi sẽ trả cho các anh hợp lẽ công bằng’. Họ liền đi. Khoảng giờ thứ sáu, rồi giờ thứ chín, ông lại trở ra và cũng làm y như vậy. Khoảng giờ mười một, ông trở ra và thấy còn có những người khác đứng đó, ông nói với họ: ‘Sao các anh đứng đây suốt ngày không làm gì hết?’ Họ đáp: ‘Vì không ai mướn chúng tôi’. Ông bảo họ: ‘Cả các anh nữa, hãy đi vào vườn nho!’ Chiều đến, ông chủ vườn nho bảo người quản lý: ‘Anh gọi thợ lại mà trả công cho họ, bắt đầu từ những người vào làm sau chót tới những người vào làm trước nhất’. Vậy những người mới vào làm lúc giờ mười một tiến lại, và lãnh được mỗi người một quan tiền. Khi đến lượt những người vào làm trước nhất, họ tưởng sẽ được lãnh nhiều hơn, thế nhưng cũng chỉ lãnh được mỗi người một quan tiền. Họ vừa lãnh vừa cằn nhằn chủ nhà: ‘Mấy người sau chót này chỉ làm có một giờ, thế mà ông lại coi họ ngang hàng với chúng tôi là những người đã phải làm việc nặng nhọc cả ngày, lại còn bị nắng nôi thiêu đốt’. Ông chủ trả lời cho một người trong bọn họ: ‘Này bạn, tôi đâu có xử bất công với bạn. Bạn đã chẳng thoả thuận với tôi là một quan tiền sao? Cầm lấy phần của bạn mà đi đi. Còn tôi, tôi muốn cho người vào làm sau chót này cũng được bằng bạn đó. Chẳng lẽ tôi lại không có quyền tuỳ ý định đoạt về những gì là của tôi sao? Hay vì thấy tôi tốt bụng, mà bạn đâm ra ghen tức?’ Thế là những kẻ đứng chót sẽ được lên hàng đầu, còn những kẻ đứng đầu sẽ phải xuống hàng chót”.

SUY NIỆM

BẠN CÓ XỨNG ĐÁNG ĐỂ CHÚA TRẢ “MỘT QUAN TIỀN”?

“Những kẻ đứng chót sẽ được lên hàng đầu, còn những kẻ đứng đầu
sẽ phải xuống hàng chót”

---/---

Thiên Chúa đã dùng ông Môsê cứu dân Israel khỏi nô lệ Ai Cập và thành lập nên một dân riêng của Ngài (Xh 3: 1-10). Kể từ đó, dân tộc Israel luôn nghĩ họ là dân riêng của Chúa và chỉ mình họ được cứu độ. Tuy nhiên, đối với Thiên Chúa thì không phải như vậy. Tiên tri Isaia cho biết: Thiên Chúa không chỉ dành ơn cứu độ cho dân riêng của Ngài là Israel mà còn muốn mở rộng dân này cho những ai thừa nhận Ngài là Đức Chúa chân thật và duy nhất, mà hiến thân phục vụ Ngài, vì “Nhà Ta là nhà cầu nguyện của muôn dân” (Is 56: 7).

Dụ ngôn trong trang Tin Mừng hôm nay toát lên nội dung tương tự, và đó cũng là lời cảnh tỉnh cho nhiều người. Chúng ta đã nhận được đặc ân lớn lao khi được biết Chúa, trở thành môn đệ của Chúa từ rất sớm. Nhưng Hội Thánh Chúa không dừng lại nơi chúng ta, mà còn mở rộng ra khắp nơi, đến mọi dân tộc. Vì thế, chúng ta đừng đòi hỏi một vinh dự hay địa vị đặc biệt nào, vì nghĩ rằng mình được tuyển chọn trước người khác. Thật vậy, Chúa không phân biệt người đến trước hay đến sau, lúc thiếu thời hay khi về chiều, đều được Chúa yêu thương và có giá trị trước mặt Ngài.

Chúng ta là người đạo gốc, còn họ là người tân tòng; chắc mình sẽ được Chúa yêu thương nhiều hơn? Thưa, không phải vậy! Trong sách Khải Huyền, Thiên Chúa đã phán rằng: “Kẻ gian ác cứ làm điều gian ác nữa đi, kẻ ô uế cứ ra ô uế nữa đi, người công chính cứ hành động công chính nữa đi, và người thánh thiện cứ sống thánh thiện nữa đi! – Đây, chẳng bao lâu nữa Ta sẽ đến, và Ta đem theo lương bổng để trả cho mỗi người tuỳ theo việc mình làm” (Kh 22: 11-12). Như thế, cho dù mình biết Chúa trước vì là đạo gốc, nhưng nếu sống “gian ác và ô uế”, thì Chúa sẽ trả cho mình “đồng lương” xứng với việc mình làm. Còn những người chưa biết Chúa hoặc mới biết Chúa, nhưng sống “công chính và thánh thiện”, thì Chúa sẽ trả cho họ “đồng lương” tương xứng. Thế nên, thiên đàng hay hoả ngục không phải là do tôi là đạo gốc hay tân tòng, biết Chúa trước hay biết Chúa sau, làm nhiều việc hơn hay ít hơn, nhưng là do sự “công chính và thánh thiện” của mỗi người sẽ quyết định ta ở thiên đàng hay hoả ngục. Tuy nhiên, tất cả những gì Chúa ban cho không phải là để trả công, nhưng là quà tặng; cũng không phải là phần thưởng theo kiểu thế gian, nhưng là ân sủng do tình thương của Chúa.

Nếu nhìn trong bối cảnh của dụ ngôn hôm nay, có thể chúng ta là người thợ giờ thứ nhất, thứ ba,, thứ sáu, thứ chín hoặc là giờ thứ mười một. Nhưng quan trọng là chúng ta đã làm việc như thế nào để xứng đáng được Chúa trả “một quan tiền”?

Lạy Chúa, xin giúp chúng con biết tu tâm dưỡng tính mỗi ngày, biết sống “công chính và thánh thiện” để chúng con trở nên “hoàn thiện” như Cha trên trời, ngõ hầu chúng con xứng đáng với các ân huệ mà Chúa đã thương ban. Amen.

Cao Nhất Huy