Clock-Time

Suy Niệm Lời Chúa | Chúa Nhật Lễ Lá A | Mt 27:11-54 | Phút Cầu Nguyện

Cuộc thương khó Đức Giêsu Kitô đưa ra sự trung tín của Thiên Chúa trong chương trình cứu độ đối nghịch với sự bất tín của con người. Chúa Giêsu thực sự hạ mình để giúp con người tin vào tình yêu của Thiên Chúa và trở về với Ngài hầu được cứu rỗi. Nhân dịp Tuần Thánh, chúng ta được mời gọi tái cam kết lời hứa khi lãnh nhận bí tích Rửa tội, hầu tiếp tục can đảm dấn thân sống ơn gọi cao cả làm con Thiên Chúa. Lạy Chúa Giêsu, xin cho chúng con bước đi với Chúa, cùng vác với Người thánh giá của chúng con.

Suy Niệm Lời Chúa | Chúa Nhật Lễ Lá A | Mt 27:11-54 | Phút Cầu Nguyện | hiệp thông Loan bao Tin mừng

GKGĐ GP Phú Cường

Tin mừng Chúa Giêsu Kitô theo thánh Matthêu (27,11-54)

11Hôm ấy, Đức Giê-su bị điệu ra trước mặt tổng trấn; tổng trấn hỏi Người: “Ông là vua dân Do Thái sao?”. Đức Giê-su trả lời: “Chính ngài nói đó”. 12Nhưng khi các thượng tế và kỳ mục tố Người, thì Người không trả lời một tiếng. 13Bấy giờ ông Phi-la-tô hỏi Người: “Ông không nghe bao nhiêu điều họ làm chứng chống lại ông đó sao?”. 14Nhưng Đức Giê-su không trả lời ông về một điều nào, khiến tổng trấn rất đỗi ngạc nhiên. 15Vào mỗi dịp lễ lớn, tổng trấn có lệ phóng thích cho dân chúng một người tù, tuỳ ý họ muốn. 16Mà khi ấy có một người tù khét tiếng, tên là Ba-ra-ba. 17Vậy khi đám đông đã tụ họp lại, thì tổng trấn Phi-la-tô nói với họ: “Các người muốn ta phóng thích ai cho các người đây? Ba-ra-ba hay Giê-su, cũng gọi là Ki-tô?”. 18Bởi ông thừa biết chỉ vì ghen tị mà họ nộp Người. 19Lúc tổng trấn đang ngồi xử án, thì bà vợ sai người đến nói với ông: “Ông đừng nhúng tay vào vụ xử người công chính này, vì hôm nay, tôi chiêm bao thấy mình phải khổ nhiều vì ông ấy”. 20Nhưng các thượng tế và kỳ mục lại xúi đám đông đòi tha tên Ba-ra-ba mà giết Đức Giê-su. 21Tổng trấn hỏi họ: “Trong hai người này, các người muốn ta tha ai cho các người?”. Họ thưa: “Ba-ra-ba!”. 22Tổng trấn Phi-la-tô nói tiếp: “Thế còn ông Giê-su, cũng gọi là Ki-tô, ta sẽ làm gì đây?”. Mọi người đồng thanh: “Đóng đinh nó vào thập giá!”. 23Tổng trấn lại nói: “Thế ông ấy đã làm điều gì gian ác?”. Họ càng la to: “Đóng đinh nó vào thập giá!”. 24Tổng trấn Phi-la-tô thấy đã chẳng được ích gì mà còn thêm náo động, nên lấy nước rửa tay trước mặt đám đông mà nói: “Ta vô can trong vụ đổ máu người này. Mặc các người liệu lấy!”. 25Toàn dân đáp lại: “Máu hắn cứ đổ xuống đầu chúng tôi và con cháu chúng tôi!”. 26Bấy giờ, tổng trấn phóng thích tên Ba-ra-ba cho họ, còn Đức Giê-su, thì ông truyền đánh đòn, rồi trao cho họ đóng đinh vào thập giá. 27Bấy giờ lính của tổng trấn đem Đức Giê-su vào trong dinh, và tập trung cả cơ đội quanh Người. 28Chúng lột áo Người ra, khoác cho Người một tấm áo choàng đỏ, 29rồi kết một vòng gai làm vương miện đặt lên đầu Người, và trao vào tay mặt Người một cây sậy. Chúng quỳ gối trước mặt Người mà nhạo rằng: “Vạn tuế đức vua dân Do Thái!”. 30Rồi chúng khạc nhổ vào Người và lấy cây sậy mà đập vào đầu Người. 31Chế giễu chán, chúng lột áo choàng ra, và cho Người mặc áo lại như trước, rồi điệu Người đi đóng đinh vào thập giá. 32Đang đi ra, thì chúng gặp một người Ky-rê-nê, tên là Si-môn; chúng bắt ông vác thập giá của Người. 33Khi đến nơi gọi là Gôn-gô-tha, nghĩa là Đồi Sọ, 34chúng cho Người uống rượu pha mật đắng, nhưng Người chỉ nếm một chút mà không chịu uống. 35Đóng đinh Người vào thập giá xong, chúng đem áo Người ra bắt thăm mà chia nhau. 36Rồi chúng ngồi đó mà canh giữ Người. 37Phía trên đầu Người, chúng đặt bản án xử tội viết rằng: “Người này là Giê-su, vua dân Do Thái”. 38Cùng bị đóng đinh với Người, có hai tên cướp, một tên bên phải, một tên bên trái. 39Kẻ qua người lại đều nhục mạ Người, vừa lắc đầu 40vừa nói: “Mi là kẻ phá được đền thờ, và nội trong ba ngày xây lại được, hãy cứu lấy mình đi! Nếu mi là Con Thiên Chúa, thì xuống khỏi thập giá xem nào!”. 41Các thượng tế, kinh sư và kỳ mục cũng chế giễu Người mà nói: 42“Hắn cứu được thiên hạ, mà chẳng cứu nổi mình. Hắn là vua Ít-ra-en! Hắn cứ xuống khỏi thập giá ngay bây giờ đi, chúng ta tin hắn liền! 43Hắn cậy vào Thiên Chúa, thì bây giờ Người cứu hắn đi, nếu quả thật Người thương hắn! Vì hắn đã nói: Ta là Con Thiên Chúa!”. 44Cả những tên cướp cùng bị đóng đinh với Người cũng sỉ vả Người như thế. 45Từ giờ thứ sáu, bóng tối bao phủ cả mặt đất, mãi đến giờ thứ chín. 46Vào giờ thứ chín, Đức Giê-su kêu lớn tiếng: “Ê-li, Ê-li, lê-ma xa-bác-tha-ni”, nghĩa là “Lạy Thiên Chúa, lạy Thiên Chúa của con, sao Ngài bỏ rơi con?”. 47Nghe vậy, một vài người đứng đó liền nói: “Hắn ta gọi ông Ê-li-a!”. 48Lập tức, một người trong bọn chạy đi lấy miếng bọt biển, thấm đầy giấm, buộc vào đầu cây sậy và đưa lên cho Người uống. 49Còn những người khác lại bảo: “Khoan đã, để xem ông Ê-li-a có đến cứu hắn không!”. 50Đức Giê-su lại kêu một tiếng lớn, rồi trút linh hồn. 51Ngay lúc đó, bức màn trướng trong đền thờ xé ra làm hai từ trên xuống dưới. Đất rung đá vỡ. 52Mồ mả bật tung, và xác của nhiều vị thánh đã an nghỉ được trỗi dậy. 53Sau khi Chúa trỗi dậy, các ngài ra khỏi mồ, vào thành thánh, và hiện ra với nhiều người. 54Thấy động đất và các sự việc xảy ra, viên đại đội trưởng và những người cùng ông canh giữ Đức Giê-su đều rất đỗi sợ hãi và nói: “Quả thật ông này là Con Thiên Chúa”.

SUY NIỆM

Công bố tường thuật cuộc thương khó Đức Giêsu Kitô, Chúa chúng ta, lại thêm một lần nữa đưa ra ánh sáng rạng ngời sự trung tín của Thiên Chúa trong chương trình cứu độ, đối nghịch với sự bất tín của con người. Thật vậy, một đám đông dân thành Giêrusalem trước đó đầy mến mộ và tung hô Chúa Giêsu hết mức, khi Người tiến vào thành: “Hoan hô Con vua Đavít! Chúc tụng Đấng ngự đến nhân danh Đức Chúa!”. (Mt 21,9). Thế nhưng, ít lâu sau đó, những lời tung hô chúc tụng đó lại biến thành lời kết án Chúa quá khắc nghiệt: “Đóng đinh nó vào thập giá!”. (Mt 27,22-23). Nhất là, khi tới giờ cứu độ - giờ Con Người được Chúa Cha tôn vinh (x. Ga 12,23) - thì các môn đệ thân tín gần như đều bỏ Thầy mà trốn đi hết. Một Phêrô - tông đồ trưởng - lại chối Thầy tới ba lần; còn Giuđa - quản lý - sau khi ném 30 đồng bạc trả lại cho các thượng tế thì đi thắt cổ tự vẫn!

Tình Chúa vẫn mãi trung thành. Thánh Phaolô trong thư gửi tín hữu Philipphê đã cất bài ca tụng Chúa Giêsu Kitô - Đấng đã hoàn toàn trút bỏ vinh quang Thiên Chúa, mặc lấy thân nô lệ (x. Pl 2,7) để dành cho chúng ta ân sủng làm con cái Chúa. Chúa Giêsu thực sự hạ mình, khi hết lòng vâng phục và tín thác vào Chúa Cha, để giúp con người tin vào tình yêu của Thiên Chúa và trở về với Ngài hầu được cứu rỗi. Nơi thánh giá Đức Kitô quy tụ tất cả những điều trái ngược: đỉnh cao của sự bất hạnh trong đỉnh cao của ơn thánh, đỉnh cao của cái vô nghĩa trong đỉnh cao của điều ý nghĩa, đỉnh cao của con người hận thù trong đỉnh cao của Thiên Chúa tình yêu. Không ai khác chỉ có Đức Kitô mới làm cho Chúa Cha hiện diện nơi mà tội lỗi của con người đã đẩy Ngài ra xa. Và trên thánh giá, Người còn trao ban Thánh Thần để Hội thánh tiếp tục hiện diện và trao ban ơn cứu độ.

Cùng bước vào Tuần Thánh hôm nay, như những người cùng thời của Chúa Giêsu là cư dân thành Giêrusalem và những môn đệ năm xưa, chúng ta là những người con yêu dấu của Chúa được mời gọi tái cam kết lời hứa khi lãnh nhận bí tích Rửa tội, hầu tiếp tục can đảm dấn thân sống ơn gọi cao cả của mình, rằng trong Chúa Giêsu, mọi người có thể tìm thấy chính mình (x. Tông huấn Christus vivit - Đức Kitô đang sống, 31). Tôi muốn ở lại với Người hay là bỏ trốn, hoặc tôi chỉ đứng đó như những khán giả chứng kiến sự chết của Người ngay giữa cuộc đời hôm nay, hay tôi sẽ như người môn đệ Chúa yêu biết hiện diện sống động đến cùng với Mẹ Maria, bên Chúa Giêsu?

Lạy Chúa Giêsu, xin cho chúng con bước đi với Chúa, xin cho chúng con cùng vác với Chúa thập giá của cuộc đời chúng con, vì chỉ nơi thập giá Giêsu, chúng con mới có thể cảm nếm và sinh lại tròn đầy trong tư cách làm con Thiên Chúa. Amen.