Clock-Time

Yêu Mến, Phục Vụ Và Biết Ơn Chúa - Suy Niệm Thứ Hai Tuần V Thường Niên (Mc 6: 53-56) - Lm Cao Nhất Huy

Mục đích của cuộc đời người Kitô hữu là “nhận biết, yêu mến, phục vụ Thiên Chúa, sống trong niềm biết ơn Đấng dựng nên mình”. Thế nhưng, trong thực tế, chúng ta lại ít quan tâm đến điều đó. Mỗi ngày đi tham dự Thánh lễ, hay các giờ cầu nguyện… có bao giờ chúng ta ý thức rằng: “Tôi đến đây để gặp gỡ, yêu mến, biết ơn Chúa không?”. 

SUY NIỆM LỜI CHÚA

THỨ HAI TUẦN V MÙA THƯỜNG NIÊN - A

NGÀY 06/02/2023

Ca nhập lễ: Tv 94: 6-7

Hãy đến đây, ta cúi mình thờ lạy, phủ phục trước tôn nhan Chúa, Đấng dựng nên ta, bởi chính Người là Thiên Chúa ta thờ.

Bài đọc 1: St 1: 1-19

Thiên Chúa phán, liền có như vậy.

Khởi đầu sách Sáng thế.

Lúc khởi đầu, Thiên Chúa sáng tạo trời đất. Đất còn trống rỗng, chưa có hình dạng, bóng tối bao trùm vực thẳm, và thần khí Thiên Chúa bay lượn trên mặt nước.

Thiên Chúa phán: “Phải có ánh sáng”. Liền có ánh sáng. Thiên Chúa thấy rằng ánh sáng tốt đẹp. Thiên Chúa phân rẽ ánh sáng và bóng tối. Thiên Chúa gọi ánh sáng là “ngày”, bóng tối là “đêm”. Qua một buổi chiều và một buổi sáng: đó là ngày thứ nhất.

Thiên Chúa phán: “Phải có một cái vòm ở giữa khối nước, để phân rẽ nước với nước”. Thiên Chúa làm ra cái vòm đó và phân rẽ nước phía dưới vòm với nước phía trên. Liền có như vậy. Thiên Chúa gọi vòm đó là “trời”. Qua một buổi chiều và một buổi sáng: đó là ngày thứ hai.

Thiên Chúa phán: “Nước phía dưới trời phải tụ lại một nơi, để chỗ cạn lộ ra”. Liền có như vậy. Thiên Chúa gọi chỗ cạn là “đất”, khối nước tụ lại là “biển”. Thiên Chúa thấy thế là tốt đẹp.

Thiên Chúa phán: “Đất phải sinh thảo mộc xanh tươi, cỏ mang hạt giống, và cây trên mặt đất có trái, ra trái tuỳ theo loại, trong có hạt giống”. Liền có như vậy. Đất trổ sinh thảo mộc, cỏ mang hạt giống tuỳ theo loại, và cây ra trái, trong trái có hạt giống tuỳ theo loại. Thiên Chúa thấy thế là tốt đẹp. Qua một buổi chiều và một buổi sáng: đó là ngày thứ ba.

Thiên Chúa phán: “Phải có những vầng sáng trên vòm trời, để phân rẽ ngày với đêm, để làm dấu chỉ xác định các đại lễ, ngày và năm. Đó sẽ là những vầng sáng trên vòm trời để chiếu soi mặt đất”. Liền có như vậy. Thiên Chúa làm ra hai vầng sáng lớn: vầng sáng lớn hơn để điều khiển ngày, vầng sáng nhỏ hơn để điều khiển đêm; Người cũng làm ra các ngôi sao. Thiên Chúa đặt các vầng sáng trên vòm trời để chiếu soi mặt đất, để điều khiển ngày và đêm, và để phân rẽ ánh sáng với bóng tối. Thiên Chúa thấy thế là tốt đẹp. Qua một buổi chiều và một buổi sáng: đó là ngày thứ tư.

Đáp ca: Tv 103: 1-2a.5-6.10 và 12.24 và 35c (Đ. c.31b)

Đ. Công trình Chúa làm Chúa được hân hoan.

Chúc tụng Chúa đi, hồn tôi hỡi! Lạy Chúa là Thiên Chúa con thờ, Chúa muôn trùng cao cả! Áo Ngài mặc: toàn oai phong lẫm liệt, cẩm bào Ngài khoác: muôn vạn ánh hào quang.

Đ. Công trình Chúa làm Chúa được hân hoan.

Chúa lập địa cầu trên nền vững, khôn chuyển lay muôn thuở muôn đời! Áo vực thẳm choàng lên trái đất, khối nước nguồn tụ lại đỉnh non cao.

Đ. Công trình Chúa làm Chúa được hân hoan.

Chúa khơi nguồn: suối tuôn thác đổ, giữa núi đồi, lượn khúc quanh co. Bên dòng suối, chim trời làm tổ, dưới lá cành cất giọng líu lo.

Đ. Công trình Chúa làm Chúa được hân hoan.

Công trình Ngài, lạy Chúa, quả thiên hình vạn trạng! Chúa hoàn thành tất cả thật khôn ngoan, những loài Chúa dựng nên lan tràn mặt đất. Chúc tụng Chúa đi, hồn tôi hỡi!

Đ. Công trình Chúa làm Chúa được hân hoan.

Tung hô Tin Mừng: x. Mt 4: 23

Ha-lê-lui-a. Ha-lê-lui-a. Đức Giê-su rao giảng Tin Mừng Nước Trời, và chữa hết mọi kẻ bệnh hoạn tật nguyền trong dân. Ha-lê-lui-a.

Tin Mừng: Mc 6: 53-56

Bất cứ ai chạm đến Người, thì đều được khỏi.

Tin Mừng Chúa Giê-su Ki-tô theo thánh Mác-cô.

Khi ấy, qua biển rồi, Đức Giê-su và các môn đệ ghé vào đất liền tại Ghen-nê-xa-rét và lên bờ. Thầy trò vừa ra khỏi thuyền, thì lập tức người ta nhận ra Đức Giê-su. Họ rảo khắp vùng ấy và nghe tin Người ở đâu, thì bắt đầu cáng bệnh nhân đến đó. Người đi tới đâu, vào làng mạc, thành thị hay thôn xóm nào, người ta cũng đặt kẻ ốm đau ở ngoài đường ngoài chợ, và xin Người cho họ ít là được chạm đến tua áo choàng của Người; và bất cứ ai chạm đến, thì đều được khỏi.

Ca hiệp lễ: Tv 106: 8-9 

Nào ta cảm tạ Chúa, vì lòng Chúa từ nhân đã làm cho người trần bao kỳ công tuyệt diệu: Họng ráo khô, Chúa cho uống phỉ tình bụng đói lả, Người cho ăn thoả thích.

SUY NIỆM

YÊU MẾN, PHỤC VỤ VÀ BIẾT ƠN CHÚA

Nào ta cảm tạ Chúa, vì Chúa từ nhân đã làm cho người trần bao kỳ công tuyệt diệu” (Tv 108: 8)

---/---

Bài đọc một trích trong sách Sáng Thế, Thiên Chúa tạo dựng nên vũ trụ vạn vật, trong đó có con người. Theo sách Giáo lý Công Giáo cho người trẻ - Youcat, số 358 nói rằng: “Thiên Chúa dựng nên con người để cho họ được hạnh phúc, nếu họ nhận biết, yêu mến, phục vụ Thiên Chúa, sống trong niềm biết ơn Đấng dựng nên mình”.

Nghĩa là, con người chỉ có hạnh phúc “nếu” nhận biết, yêu mến, phục vụ và biết ơn Thiên Chúa là Đấng dựng nên mình. Còn “nếu không” thì chỉ có bất hạnh mà thôi! Cụ thể đó chính là bị kịch nơi Ađam-Eva.

Như thế, mục đích của cuộc đời người Kitô hữu là “nhận biết, yêu mến, phục vụ Thiên Chúa, sống trong niềm biết ơn Đấng dựng nên mình”. Thế nhưng, trong thực tế, chúng ta lại ít quan tâm đến điều đó. Mỗi ngày đi tham dự Thánh lễ, hay các giờ cầu nguyện… có bao giờ chúng ta ý thức rằng: “Tôi đến đây để gặp gỡ, yêu mến, biết ơn Chúa không?”. Đa số chúng ta đều đến với Chúa chỉ vì bổn phận, hoặc vì luật lệ, chứ ít khi vì yêu mến, vì cảm thấy “đói” Chúa, chẳng hạn khi ngủ quên không dậy đi lễ, mình có cảm thấy tiếc nuối không? hoặc nhiều khi mình đến với Chúa chỉ để xin điều này điều kia?

Đám đông dân chúng trong Tin Mừng hôm nay cũng thế! Họ đến tìm Chúa không phải để tôn vinh, phục tùng, yêu mến Chúa, mà để xin xỏ, đòi hỏi nơi Chúa: “Nghe tin Người ở đâu, thì bắt đầu cáng bệnh nhân đến đó. Chúng ta đến với Chúa để xin điều này điều kia cũng là lẽ tự nhiên, vì có rất nhiều điều mà chỉ Thiên Chúa mới có khả năng thực hiện. Nhưng, đức Cậy không chỉ mời gọi chúng ta cậy dựa vào Thiên Chúa trong mọi hoàn cảnh, mà còn là nơi để chúng ta đặt niềm tin tưởng, phó thác và biết ơn Chúa, chứ không chỉ để tìm kiếm lợi lộc cho bản thân mà quên đi tâm tình tri ân cảm tạ.

Thế nhưng, đôi khi đó lại là điều chúng ta thường xuyên thực hành trong đời sống:

- Có nhiều đứa con chỉ biết lợi dụng cha mẹ. Họ coi cha mẹ như là chỗ dựa vật chất, cung phụng mọi thứ để họ ăn chơi thoải mái; nhưng lại không lo phụng dưỡng và báo hiếu các ngài.
 
- Có nhiều người chỉ biết lợi dụng bạn bè như một “mối lợi” để tiến thân. Khi có lợi thì đến, khi không có thì “quăng cục lơ”!
 
- Có người chỉ muốn lợi dụng Giáo Hội để tìm vinh quang cho cá nhân, gia đình và dòng họ: cha mẹ ép con đi tu cho bằng được. Hoặc có những đôi tân tòng, học giáo lý để cưới nhau xong là thôi nhà thờ…
 
- Có người lợi dụng cả Thiên Chúa. Họ coi Chúa như là tổng đài viên trả lời điện thoại khi cần thiết. Họ chẳng bao giờ nhớ đến Chúa, chỉ khi cần chuyện gì đó mới “gọi”.
 

Nếu thành thật xét lại cuộc sống của mình, ít nhiều gì chúng ta cũng phạm phải những điều này. “Chúa sẽ vui thích khi ở giữa dân ngài” (Tv 149: 4a) nhất là khi họ biết đến với Ngài thường xuyên hơn, yêu mến và tỏ lòng biết ơn Ngài trong đời sống, chứ không phải chỉ xin xỏ những thứ chóng qua đời này.

Lạy Chúa, xin cho chúng con biết sống yêu mến và biết ơn Chúa qua việc chúng con sống thành tâm với anh chị em của mình, đó chính là sống cuộc sống tôn trọng, yêu mến và biết ơn với gia đình, lối xóm và xã hội. Amen.

Cao Nhất Huy