Header

Các nữ tu Tôi tớ Chúa Thánh Thần ở Philippines mang đức tin và cơm bánh cho trẻ nghèo Philippines

avatarby Vatican News Tiếng Việt
07/11/2025
18
Tại một vùng hẻo lánh của thuộc khu vực Davao de Oro của Philippines, nơi chỉ có thể đến được bằng habal-habal, loại xe gắn máy chở khách phổ biến tại địa phương, hai nữ tu đã nhóm lên một ngọn lửa hy vọng giữa những gia đình nghèo, những đứa trẻ thiếu ăn và những người trẻ bị cuộc sống ép buộc phải đưa ra những chọn lựa sớm vì cảnh khốn cùng.

TIN GIÁO HỘI HOÀN VŨ
CÁC NỮ TU TÔI TỚ CHÚA THÁNH THẦN Ở PHILIPPINES MANG ĐỨC TIN
VÀ CƠM BÁNH CHO TRẺ NGHÈO PHILIPPINES

“Có những đứa trẻ khóc vì đói. Ở đây, nhiều người phải chọn giữa đi lễ hay kiếm chút tiền để ăn. Trong giới trẻ, việc sống chung sớm khá phổ biến, được họ và cha mẹ xem như một cách để giảm bớt miệng ăn – một lối nghĩ sai nhưng đã ăn sâu”. Đó là lời của sơ Erlinda D. Tumulak, người cùng với sơ Ruby Eden sống trong một ngôi làng hẻo lánh giữa núi rừng Compostela, được bao quanh bởi rừng rậm, ruộng bắp và những con đường biến thành suối bùn vào mùa mưa.

Giữa núi rừng, nơi nhiều người chưa biết Chúa

Purok 16-A Sitio Kilabot, ở vùng núi Compostela, dường như là một thế giới riêng biệt. Rừng, ruộng bắp và những lối mòn đầy bùn khiến việc đi lại gần như bất khả vào mùa mưa. Để đến được đó, người ta phải ngồi habal-habal, chiếc xe chở người và các bao gạo trượt qua bùn đất. Tại nơi xa xôi này, hai nữ tu chọn sống cùng dân làng – nơi mà “nhiều người vẫn chưa thật sự biết Thiên Chúa”. Hội dòng của các chị, được Mẹ Giuditta Martelli thành lập năm 1923 tại Calabria (Ý), mang đặc sủng của dòng trong lòng Giáo hội địa phương: chia sẻ công tác mục vụ, nâng đỡ đời sống giáo xứ, đồng hành với trẻ em và những người yếu thế. Đây là những điều mà hai nữ tu cố gắng thực hiện mỗi ngày ở một góc xa xôi của Davao De Oro.

Những ruộng bắp bị bán rẻ mạt

Nông nghiệp là nguồn sống chính, nhưng hệ thống buôn bán bất công khiến nông dân luôn chịu thiệt. Mùa màng bị thương lái mua rẻ, rồi bán lại gấp ba. Sau nhiều tháng lao động, họ chỉ còn vài đồng xu. Một số khác sinh nhai bằng việc đốn củi đổi lấy gạo. Nhiều người thuộc các sắc tộc Lumad, Visayas hoặc Mandaya. Bản sắc của họ đan xen với các thực hành của tổ tiên, đức tin Công giáo vẫn sống động với các lễ hội và cuộc rước, dù nghèo khổ vẫn nuôi dưỡng khát vọng tìm gặp Thiên Chúa.

Mạng điện và liên lạc chỉ có vào Chúa Nhật

Cử điểm truyền giáo này mang đậm dấu ấn của sự cô lập. Không có điện ổn định: ánh sáng chỉ đến từ vài tấm pin mặt trời. Không có mạng lưới thông tin liên lạc: tin nhắn chỉ được kiểm tra vào Chúa Nhật, bằng cách xuống giáo xứ. Nước được lấy từ suối, bệnh viện thì xa, và trong trường hợp khẩn cấp, từng phút đều quý giá. Ngay cả đời sống giáo xứ cũng bị ảnh hưởng bởi khoảng cách. Thánh lễ hàng ngày không thể cử hành, và chỉ được rước Thánh Thể vào Thánh lễ Chúa Nhật. Nhiều người thích làm việc hơn là tham dự các Thánh lễ. Tuy nhiên, Sơ Erlinda và Sơ Ruby, dù ở xa giáo xứ, vẫn là một Chúa Kitô khác cho giáo dân của mình, một hình ảnh phản chiếu sống động sự hiện diện của Người.

Một túp lều trở thành ngôi nhà của hy vọng

“Khi mới đến, chúng tôi chỉ có một căn kubo trống rỗng,” sơ Erlinda kể lại. Ngôi nhà tre lợp lá dừa ấy dần trở thành tu viện, nơi trồng rau, nuôi gà, nuôi cá và nấu ăn chia sẻ với trẻ em đói khổ. “Thấy bọn trẻ mỉm cười khi nhận chút thức ăn, chúng tôi nhớ đến chính sứ vụ của Chúa Kitô”. Từng hành động nhỏ – một lời an ủi, một bữa cơm, một lần thăm người bệnh – đều trở nên chứng tá.

Từ bùn đất đến điện mặt trời

Theo thời gian, sự quan phòng đã trở nên rõ nét. Ngày nay, cộng đồng đã có một ngôi nhà kiên cố hơn, các tấm pin mặt trời, máy phát điện và một ao nuôi cá. Một số thanh thiếu niên đã có thể học tập tại Cebu nhờ các Nữ tu dòng Đức Mẹ Maria, trong khi hai nữ tu tổ chức các khóa học bổ túc và lớp học buổi tối cho trẻ em trong làng. Bất chấp khó khăn về tài chính, sứ mạng của cac chị vẫn được tiếp thêm sức mạnh bởi lòng biết ơn của người dân. "Chúng tôi tìm thấy sự an ủi trong đức tin của họ, trong niềm vui mà họ đón nhận ngay cả những món quà nhỏ nhất. Chúng tôi cảm thấy mình là một phần của cuộc sống của họ và họ là một phần của cuộc sống chúng tôi".

Đưa Thiên Chúa đến với con người, và con người đến với Thiên Chúa

Sứ mạng của các Nữ tu Tôi tớ Chúa Thánh Thần không chỉ nằm ở các dự án hay công trình kiến trúc. "Hy vọng của chúng tôi là mọi người có thể nhận ra Chúa Kitô qua chúng tôi", các nữ tu nói. Đây chính là nền tảng duy trì sự hiện diện của các chị và mang lại ý nghĩa cho cuộc sống tại một ngôi làng biệt lập, giữa đói nghèo và bùn lầy. Các nữ tu tâm sự: "Chúng tôi rất vui khi được đồng hành cùng những người nghèo nhất trong số những người nghèo". Với những ai mơ ước về sứ vụ, Sơ Erlinda gửi đến những lời giản dị nhưng đầy ý nghĩa: "Đừng sợ hãi. Đừng lo lắng về cơm ăn áo mặc: hãy để Chúa sử dụng bạn như những khí cụ theo cách của Người".

Giữa những con đường lầy lội của rừng Compostela, một kubo đơn độc đã trở thành "ngôi nhà hy vọng". Từ đây, Sơ Erlinda và Sơ Ruby Eden lặp lại, theo lời của Thánh Teresa thành Avila, rằng chỉ có Chúa là đủ.

Nguồn: Vatican News Tiếng Việt

CHIA SẺ BÀI VIẾT