
NỖI CÔ ĐƠN CỦA NGƯỜI MÔN ĐỆ CHÚA - Suy Niệm Lời Chúa | Thứ Sáu Tuần XIV Mùa Thường Niên | Mt 10,16-23 | Lm Cao Nhất Huy

THỨ SÁU TUẦN XIV MÙA THƯỜNG NIÊN
✠ Tin Mừng Chúa Giê-su Ki-tô theo thánh Mát-thêu: (Mt 10,16-23)
16 Khi ấy, Đức Giê-su nói với các Tông Đồ rằng: “Này, Thầy sai anh em đi như chiên đi vào giữa bầy sói. Vậy anh em phải khôn như rắn và đơn sơ như bồ câu.
17 “Hãy coi chừng người đời. Họ sẽ nộp anh em cho các hội đồng, và sẽ đánh đập anh em trong các hội đường của họ. 18 Và anh em sẽ bị điệu ra trước mặt vua chúa quan quyền vì Thầy, để làm chứng cho họ và cho các dân ngoại. 19 Khi người ta nộp anh em, thì anh em đừng lo phải nói làm sao hay phải nói gì, vì trong giờ đó, Thiên Chúa sẽ cho anh em biết phải nói gì: 20 thật vậy, không phải chính anh em nói, mà là Thần Khí của Cha anh em nói trong anh em.
21 “Anh sẽ nộp em, em sẽ nộp anh cho người ta giết, cha sẽ nộp con, con cái sẽ đứng lên chống lại cha mẹ và làm cho cha mẹ phải chết. 22 Vì danh Thầy, anh em sẽ bị mọi người thù ghét. Nhưng kẻ nào bền chí đến cùng, kẻ ấy sẽ được cứu thoát.
23 “Khi người ta bắt bớ anh em trong thành này, thì hãy trốn sang thành khác. Thầy bảo thật anh em: anh em chưa đi hết các thành của Ít-ra-en, thì Con Người đã đến”.
SUY NIỆM
NỖI CÔ ĐƠN CỦA NGƯỜI MÔN ĐỆ CHÚA
“Này, Thầy sai anh em đi như chiên đi vào giữa bầy sói”
---/---
Đoạn Tin Mừng hôm nay cho chúng ta thấy một sự thẳng thắn của Chúa Giêsu dành cho các môn đệ. Ngài không ngần ngại cho họ biết điều họ sẽ gặp phải nếu đi theo Ngài. Đi theo Chúa khác với việc ở trong thế gian. Thế gian luôn mở ra cho con người những kết quả hoa mỹ, những viễn tượng tươi đẹp, luôn trải thảm đỏ, lót đầy hoa hồng, những an ủi, thoải mái, thành công nơi tham vọng của con người để lôi kéo họ theo. Vì thế, nếu nhìn thoáng qua chúng ta sẽ cảm thấy người theo Chúa là người mang nỗi “cô đơn” bên mình, vì sẽ bị người đời chống đối, bắt bớ, giết chết….
Chính Chúa Giêsu cũng phải trải qua nỗi “cô đơn” này, chúng ta là những người bước theo Chúa. Nghĩa là theo một cách nào đó, chúng ta cũng phải bước qua nỗi “cô đơn” này. Nỗi “cô đơn” của Chúa Giêsu vén mở cho người môn đệ thấy tương lai của mình khi bước theo Chúa. Chúa Giêsu đã bị thế gian lên án và giết chết, người môn đệ của Chúa cũng không ngoại lệ. Bởi lẽ, chúng ta thuộc về Chúa Giêsu, sống theo giáo huấn của Người, cùng bước đi trong ánh sáng, tình yêu và sự thật. Cho nên, thế gian chống lại Thầy thì cũng chống lại các môn sinh của Ngài. Lý do khiến họ ghét cả Thầy lẫn trò là “Vì thế gian yêu những gì là của nó” (Ga 15: 19). Chính Chúa Giêsu cũng khẳng định: “Nước tôi không thuộc về thế gian này” (Ga 18: 36).
“Vì thế gian yêu những gì là của nó”. Thế giới ngày nay yêu chuộng tiện nghi, vật chất, giàu sang. Đó là một thế gian đã bị băng hoại như lời Thánh Phaolô mô tả: “ích kỷ, ham tiền bạc, khoác lác, kiêu ngạo, nói lộng ngôn… vô ơn bạc nghĩa, phạm thượng, vô tâm vô tình, tàn nhẫn, nói xấu, thiếu tiết độ, hung dữ, ghét điều thiện, phản trắc, nông nổi, lên mặt kiêu căng, yêu khoái lạc” (2 Tm 3: 2-4). Tất nhiên, đứng trước một thế gian sống thụ hưởng như thế, sẽ chẳng có ai thích một cuộc sống nghèo khổ để bị coi thường trong một thế giới hiện đại và công nghệ.
“Nước tôi không thuộc về thế gian này”. Nước Chúa thuộc về những ai sống Tám Mối Phúc thật: khó khèo, hiền lành, khóc lóc, khao khát nhân đức, thương xót người, lòng sạch sẽ, hoà thuận, đạo ngay. Cho nên, giữa thế gian và Nước Chúa là hai thế giới hoàn toàn khác nhau. Là người môn đệ Chúa, chúng ta “sống ở thế gian nhưng không thuộc về thế gian” (x. Ga 17: 14-16). Đó là một thách đố đối với người Kitô hữu.
Vì thế, những người muốn sống lời Chúa, muốn sống theo đường lối Chúa: Làm ăn lương thiện, không lường gạt, gian dối, mánh mung; lên án bất công và chống lại tham nhũng… Họ chấp nhận bị ghét bỏ và thua thiệt miễn sao lương tâm bình an vì đã sống đẹp lòng Chúa. Những người này thường trở thành kẻ xa lạ, cô đơn với những người chung quanh, đôi khi ngay cả trong Giáo Hội: Sự phân biệt giàu nghèo: đại gia chơi với đại gia, người nghèo chơi với người nghèo, thậm chí đôi khi một số linh mục, tu sĩ cũng thích chơi với đại gia hơn là người nghèo (đám tiệc, đám tang của đại gia thường dễ được ưu tiên hơn người nghèo). Điều này cũng được Đức Thánh Cha Phanxicô nhắc lại câu nói của Cha de Lubac, một thần học gia: “Tinh thần thế gian là một điều tồi tệ nhất trong những điều xấu xa có thể xảy ra với Giáo Hội”.
Quả thế, khi đứng trước những mời gọi của danh vọng, giàu sang, tiện nghi, vật chất, người Kitô hữu sẽ ngần ngại hoặc không đủ can đảm để sống theo Lời Chúa: Có những người vì đồng lương quá cao, họ không dám công khai mình là một Kitô hữu để đi nhà thờ vì sợ bị nhìn thấy và bị mất việc… Hoặc cũng có nhiều người dễ dàng ưu tiên việc tiếp khách, nhậu nhẹt hơn là dành thời giờ về đi lễ, hoặc chở con đi học giáo lý; một trận đá banh của đội tuyển Việt Nam nhiều khi được ưu tiên hơn giờ đọc kinh gia đình…
Lạy Chúa Thánh Thần, xin giúp chúng con nhận ra điều gì thuộc về thế gian và điều gì thuộc về Nước Chúa để chúng con không bị tinh thần thế gian lừa dối. Xin Chúa bảo vệ chúng con khỏi những sự cám dỗ đầy ngọt ngào của thế gian này. Amen.
Cao Nhất Huy