Suy Niệm Lời Chúa | Thứ Ba Tuần Bát Nhật Phục Sinh | Ga 20,11-18 | Phút Cầu Nguyện
SUY NIỆM LỜI CHÚA
THỨ BA TUẦN BÁT NHẬT PHỤC SINH
HIỆP THÔNG LOAN BÁO TIN MỪNG
Tin mừng Chúa Giêsu Kitô theo thánh Gioan (20,11-18)
11Khi ấy, bà Ma-ri-a Mác-đa-la đứng ở ngoài, gần bên mộ, mà khóc. Bà vừa khóc vừa cúi xuống nhìn vào trong mộ, 12thì thấy hai thiên thần mặc áo trắng ngồi ở nơi đã đặt thi hài của Đức Giê-su, một vị ở phía đầu, một vị ở phía chân. 13Thiên thần hỏi bà: “Này bà, sao bà khóc?”. Bà thưa: “Người ta đã lấy mất Chúa tôi rồi, và tôi không biết họ để Người ở đâu!”. 14Nói xong, bà quay lại và thấy Đức Giê-su đứng đó, nhưng bà không biết là Đức Giê-su. 15Đức Giê-su nói với bà: “Này bà, sao bà khóc? Bà tìm ai?”. Bà Ma-ri-a tưởng là người làm vườn, liền nói: “Thưa ông, nếu ông đã đem Người đi, thì xin nói cho tôi biết ông để Người ở đâu, tôi sẽ đem Người về”. 16Đức Giê-su gọi bà: “Ma-ri-a!”. Bà quay lại và nói bằng tiếng Híp-ri: “Ráp-bu-ni!”. (nghĩa là ‘Lạy Thầy’). 17Đức Giê-su bảo: “Thôi, đừng giữ Thầy lại, vì Thầy chưa lên cùng Chúa Cha. Nhưng hãy đi gặp anh em Thầy và bảo họ: ‘Thầy lên cùng Cha của Thầy, cũng là Cha của anh em, lên cùng Thiên Chúa của Thầy, cũng là Thiên Chúa của anh em’”. 18Bà Ma-ri-a Mác-đa-la đi báo cho các môn đệ: “Tôi đã thấy Chúa”, và bà kể lại những điều Người đã nói với bà.
SUY NIỆM
Cách miêu tả biến cố phục sinh nơi thánh sử Gioan có điều khác biệt. Chúng ta nhìn thấy điều khác biệt này nơi con người Maria Madalena. Chính điều khác biệt này làm nên triết lý sâu sắc của Tin mừng: khám phá bằng hình tượng và triết lý. Điều thứ nhất, bà chứng kiến ngôi mộ trống, bà nhìn vào và bà khóc. Đó là phản ứng thông thường của phần đông trong chúng ta. Bà khóc vì thân xác Thầy không còn ở đây, bà vẫn muốn thân xác Thầy ở trong ngôi mộ này. Và giờ không thấy, bà buồn, lo lắng, bà khóc. Con người Maria Madalen đã được Chúa biến đổi một lần, đó là lần được tha thứ, đụng chạm tới lòng nhân hậu thẳm sâu của tình yêu Thiên Chúa. Nhưng phải còn thêm một lần biến đổi nữa, để tình yêu phục sinh và vinh quang của Chúa Giêsu thay đổi hoàn toàn. Bà muốn Người ở lại trong mồ, nhưng Người muốn bà loan báo Tin mừng phục sinh, Chúa Giêsu không còn trong mồ nữa. Hình ảnh còn khóc của bà như muốn diễn tả bà vẫn còn ở lại trong những đau khổ kia. Không muốn chôn vùi nó trong nấm mồ chết chóc kia để Chúa làm cho ta được đổi mới hoàn toàn. Có khi nào ta ở trong trạng thái đó không?
Sau cuộc đàm đạo với Chúa Giêsu, mọi sự sáng tỏ. Người dần khai sáng cho bà. Bà nhận ra Chúa phục sinh và là người loan tin cho các tông đồ. Thật là vinh dự, từ chuyện khóc lóc đến là người đầu tiên loan báo Chúa phục sinh, quả thật là một bước tiến lớn. Nó gợi cho chúng ta điều gì? Chẳng phải là những thất bại, sầu khổ, tổn thương cứ đeo đẳng trong con người ta khiến cho ta khó sống vui, sống bình an, sống hạnh phúc không? Vậy thì làm sao loan báo Tin mừng phục sinh được, làm sao chúng ta cất lên: mừng vui lên hỡi muôn lớp cơ binh thiên thần trên trời được? Cần phải có cuộc gặp gỡ phục sinh, kinh nghiệm chôn cất đau khổ và tổn thương mãi mãi trong nấm mồ cùng với Chúa Giêsu để chúng ta trở thành người được chọn loan báo Tin mừng phục sinh cho mọi người.
Lạy Chúa Giêsu, xin giúp chúng con luôn biết chạy đến với Chúa, tâm sự với Chúa, nói chuyện với Chúa mỗi ngày, để Chúa khai sáng tâm trí chúng con, giúp cho chúng con xác tín mạnh mẽ vào việc loan báo Tin mừng là sứ mạng của chúng con, của Giáo hội. Amen.